Cuối tuần rồi khi lái xe từ Sài Gòn ra Vũng Tàu, tôi lại gặp một chuyện bực mình, không thể không kể ra đây. Cụ thể, khi xe tôi vừa rẽ vào đường cao tốc ở khu vực quận 2, TP HCM khoảng 3 km, đang "bám đuôi" một xe SUV màu đen phía trước với véc tơ vận tốc tức thời ngót nghét 80 km/h ở làn (ngoài cùng, tất nhiên) bên trái, thì chiếc SUV đột ngột đổi sang làn phải, bỏ lại tôi trong tình thế khẩn.
Ở phía trước, cách xe tôi chừng 20 m là một chiếc xe container không tải đang bất động (đỗ hay dừng tôi không biết nữa). Phản xạ nhanh, "chiếc máy tính" cũ mèm trong hộp sọ của tôi bèn giải gấp hai bài toán "rẽ sang làn phải theo xe trước" hay "đạp phanh gấp". Liếc gương chiếu hậu, ở làn bên phải ngay sau xe tôi có một SUV đỏ đang lao tới rất sát với vận tốc "săng vàng" và gây chú ý bằng một hồi còi dài, cộng với đèn pha "đá" liên tiếp - Làn phải kẹt rồi.
nguy cấp, chiếc máy tính đời "tám hoánh" trong cái hộp sọ không còn tóc của tôi bèn cho ra đáp số - đạp phanh - nghe theo cảm tính... xe tôi dần chậm lại vừa đủ để chiếc SUV phía sau vọt qua bên phải, tôi cũng vừa kịp đánh lái sang làn bên phải trong giây cuối cùng, vừa vặn "viễn chi" được góc vuông bằng thép ở phần đuôi của cái sàn chứa container của chiếc xe dừng hoặc đỗ khôn cùng hiểm kia.
Thoát nạn, vậy là đôi tay của mình chưa nhanh được hơn bộ não, may thế chứ. Để chấm dứt, bệnh dịch "dừng - đỗ" bất kể nơi đâu, đặc biệt là trên cao tốc, đầu cầu và đầu khúc đường cong của các bác tài xế xe tải nặng dài, xe chở container đang lây lan và đã đến hồi báo động tôi thiển nghĩ cần được tầng lớp "chăm nom" tận tình và kịp thời để đảm bảo an toàn cho lưu thông đường bộ.
bạn đọc Nguyễn Thanh Tuân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét